Người dịch: Whistle
Ở tận thế, sống chết chỉ trong nháy mắt, lúc này không phải lúc để lo lắng cho người khác, bản thân có thể sống sót hay không mới là quan trọng.
“Vút!”
Ba người liều mạng chạy trốn, cắn răng, dốc hết sức.
“Rầm!”
“Ầm!”
Từng tiếng nổ lớn khiến tim ba người run rẩy.
Ngay sau đó.
Một thi thể da đen, mắt đỏ, bay ngang ra từ bên trong trung tâm thương mại, nặng nề đập vào tường, tạo thành một vết lõm hình người.
Một bóng đen theo sát phía sau, nắm lấy đầu cương thi, đập mạnh xuống đất.
Hung ác, tàn bạo.
“Rầm!”
Mặt đất lát đá cẩm thạch cứng rắn bị đập vỡ một lỗ, cổ Xích Nhãn Cương Thi bị vặn gãy, gần như đứt lìa.
Ba người Minh Diệu giật mình, theo bản năng dừng bước.
Chu Giáp đứng dậy, dẫm nát đầu con cương thi vẫn đang giãy giụa, chậm rãi đi về phía ba người:
“Xem ra các ngươi đã thu dọn xong, đi thôi, tiếng kêu của thứ này hình như có thể thu hút cương thi, nếu không đi, e là không kịp.”
“Hả?”
Ba người sững sờ, một lúc sau mới hoàn hồn:
“Đúng, đúng, đi mau, đi mau!”
“Đến Đông Khu, ta cũng muốn xem thử căn cứ của những người sống sót ở thế giới này.” Chu Giáp nói.
“Được.”
Bốn người xuống lầu, rời khỏi trung tâm thương mại khi cương thi phía sau vẫn chưa tập hợp lại, hai chị em nhà họ Bạch dựa vào tường, thở hổn hển.
“Nguy hiểm thật!”
“Không ngờ lại gặp phải Xích Nhãn Cương Thi, may mà có Chu tiên sinh ở đây.”
“Lần này thu hoạch lớn, có những thứ này, mấy tháng tới, chúng ta không cần phải lo lắng nữa, chết tiệt, chai rượu vỡ rồi…”
Ba người vẫn còn sợ hãi, nhất thời khó có thể khống chế cảm xúc, lẩm bẩm, cho đến khi ngửi thấy mùi rượu mới hoàn hồn.
“Đi thôi!”
“Đồ không còn thì sau này còn cơ hội.”
Chu Giáp cho ba người thời gian để bình tĩnh lại, đợi khi bọn họ đã ổn định, bốn người mới lại lên đường.
Người tốt!
Giết cương thi, cứu người…
Còn không tham đồ đạc.
Vị Chu tiên sinh này quả nhiên là một người tốt!
Bạch Hiệt âm thầm đánh giá trong lòng.
…
“Minh Diệu.”
Ở cuối con hẻm nhỏ, mấy người Tinh Tộc tay cầm mã tấu, chặn đường bốn người.
Một người trong số đó có vết sẹo trên mặt, mắt màu vàng kim, ánh mắt gã ta lướt qua bốn người, nhìn chằm chằm vào cái túi căng phồng ở sau lưng Minh Diệu.
Trong mắt gã ta lóe lên vẻ tham lam.
“Xem ra lần này các ngươi rất may mắn, thu hoạch được không ít thứ.”
“Đao Sẹo.” Minh Diệu nheo mắt:
“Ngươi muốn làm gì?”
Bọn họ đang định đến căn cứ của những người sống sót ở Đông Khu, còn chưa đi được bao xa đã bị mấy người này chặn lại, hành vi trước kia của bọn họ khiến Minh Diệu thầm kêu không ổn.
“Không làm gì cả.” Đao Sẹo xua tay, nói như chuyện đương nhiên:
“Hình như ngươi quên rồi, khu vực xung quanh đây là địa bàn của Miêu đại tỷ, lấy đồ ở đây, chẳng lẽ không nên để lại chút gì sao?”
“Miêu Bạch Ngọc!” Cái tên này, đối với ba người Minh Diệu mà nói, dường như là một sự uy hiếp vô hình, nghe vậy, bọn họ liền căng cứng người:
“Đồ đạc ở trong trung tâm thương mại, ai có bản lĩnh thì cứ việc đi lấy, đây là thứ mà chúng tôi tự mình tìm được, chẳng lẽ các ngươi muốn cướp sao?”
“Haiz!” Đao Sẹo cúi đầu thở dài, ngay sau đó, gã ta liền lộ vẻ hung ác, sát khí bộc phát:
“Đừng có không biết điều, hôm nay đã bị mấy anh em bọn ta gặp phải, các ngươi đừng hòng mang đồ đi, mau bỏ xuống.”
“Nếu không…”
Đao Sẹo trừng mắt, mấy thanh thép to bằng ngón tay cái xung quanh gã ta lơ lửng, đầu nhọn chĩa vào bốn người:
“Để đồ lại, người chết!”
“Vậy là…” Chu Giáp, người vẫn luôn im lặng quan sát, liếc nhìn mấy người, cuối cùng lên tiếng, nhìn Bạch Hiệt:
“Mấy người đột nhiên xuất hiện kia, là đến cướp đồ sao?”
“Ặc…” Bạch Hiệt há hốc mồm, cười khổ:
“Đúng là như vậy, nhưng mà…”
Bạch Hiệt còn chưa nói hết câu, tim đã đập thình thịch.
Một tia điện lóe lên.
Tuy rằng rất nhanh, nhưng lại in sâu vào trong lòng Bạch Hiệt, khiến cô ta khó có thể nào quên.
“Phập!”
Cùng với tia điện lóe lên, năm cái đầu đồng thời bay lên, máu tươi từ cổ phun ra, mấy người Đao Sẹo loạng choạng, ngã xuống đất.
“Đi thôi.”
Chu Giáp thu hồi rìu hai lưỡi, giọng nói vẫn bình tĩnh như trước.
…
Ba người Minh Diệu há hốc mồm, một lúc sau mới hoàn hồn.
Những người mà Chu tiên sinh giết đều là kẻ xấu, bọn họ muốn cướp đồ của chúng ta, chết là đáng đời!
Chu tiên sinh là người tốt!
Bạch Hiệt gật đầu, bước theo Chu Giáp, nhưng lại phát hiện Chu Giáp khẽ động tai, đột nhiên tăng tốc, chạy về phía con đường lớn.
Một lúc sau.
Trên đường, một đám cương thi đang vây giết mấy người ăn mặc kỳ lạ.
Ba người còn chưa nghĩ ra cách giải quyết, Chu Giáp đã lao tới, chỉ với mấy lần chớp mắt, hắn đã xuất hiện ở giữa, trước mặt mấy người đó.
Chu tiên sinh lại đi cứu người sao?
Bạch Hiệt ngưỡng mộ nhìn Chu Giáp, quả nhiên là người tốt.
…
“Kail.”
Dưới lớp giáp, Chu Giáp lạnh lùng nói:
“Lại gặp mặt rồi, Stuart Warren đang ở đâu?”
“Là ngươi, Chu Giáp!” Kail là cao thủ bát phẩm của gia tộc Warren, gã ta cũng sống sót, khi nhìn thấy Chu Giáp, Kail liền sững sờ, sau đó cười khẩy:
“Ngươi đến thật đúng lúc, tuy rằng ta không biết Tước sĩ hiện giờ đang ở đâu, nhưng nếu giết ngươi, chắc chắn Tước sĩ sẽ rất vui.”
“Sao vậy?” Chu Giáp hỏi:
“Các ngươi không đi cùng lão ta à?”
Nói xong, Chu Giáp lắc đầu:
“Thật đáng tiếc.”
“Không cần phải đáng tiếc.” Kail nheo mắt:
“Ta sẽ mang đầu ngươi đến gặp Tước sĩ.”
“Thật sao?” Chu Giáp hừ lạnh, đột nhiên lao về phía trước.
Bạo Lực!
Cức Lôi Trảm!
“Ầm…”
Tia sét chói mắt bùng nổ.
Ở phía xa.
Bạch Hiệt bụm miệng, không thể tin nổi nhìn Chu Giáp dễ dàng chém chết từng người, áo giáp trên người hắn nhuộm đầy máu.
Bạch Hiệt đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Chu tiên sinh…
Sẽ không phải là “sát nhân cuồng ma” chứ?
…
Một tòa nhà nào đó.
Trước kia từng là ngân hàng Tinh Thành.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo